Truyện Nàng vương phi nổi loạn Chap 4 Nàng không trả lời.Nàng hận không thể giết chết hắn,Những giọt nước mắt không tự chủ được tuôn ra.Hắn thấy nàng im lặng không nói gì thì ngồi hẳn dậy quay người nàng cho nàng đối diện với hắn.Hắn thấy nàng khóc thì luống cuống chân tay không biết làm gì.
-Tại sao nàng lại khóc,Chẳng phải hôm qua nàng rất hưởng thụ sao?_Hắn hỏi nàng bằng giọng nói vừa ôn nhu vừa lo lắng.
-Ta hận ngươi,ta hận ngươi...ô...ô..._Nàng vừa khóc vừa nói.
-Ta đâu có làm gì nàng._Hắn biện minh.
-Ngươi còn nói không làm gì hả?Lần đầu của ta sao lại cho ngươi chứ,Lần đầu của ta chỉ dành cho phu quân ta thôi hơn nữa ngươi còn làm ta đau nữa...ô...ô..._Nàng thút thít.
-Hahahaha...nàng làm ta tưởng chuyện gì chứ.Ta cùng nàng tổ chức lễ thành hôn là được chứ gì,còn lần đầu đương nhiên là phải đau rồi.Mà ta nhắc cho nàng nhé,hiên giờ nàng đang không mặc gì nàng định quyến rũ ta hả?_Hắn cười điệu cười đáng ghét nói.
-Á...Ngươi là đồ biến thái.Mà ngươi cũng đâu mặc gì.Ngươi mặc đồ và đi ra ngoài cho ta_Nàng rống lên.
-Là nàng quyến rũ ta chứ bộ ta đâu có làm gì nàng._Hắn lè lưỡi mặc quần áo rồi vọt ra ngoài,mặc kệ cho ai kia thét lên.
Nàng bước xuống giường nhưng cảm thaáy chân nàng mềm nhũn ra,chỗ kín thì đau nhức đến khó chịu.Đều tại hắn làm nàng đau nhức đến vậy.Nàng cố lết xuống mặc bộ trang phục của nàng.Nàng gọi Linh Vi mang nước vào rồi giúp nàng tắm.Linh Vi hiểu chuyện xảy ra giữa hắn và nàng lên cứ nhìn vào mặt nàng là Linh Vi lại cười cái nụ cười hết sức là gian.Linh Vi được nàng coi như là bạn nên Linh Vi sớm đã rất trung thành và rất tự nhiên với nàng.Nàng hiểu nên liếc cho Linh Vi một cái ám hiệu là im.Linh Vi biết ý liền im ngay nhưng thỉnh thoảng vẫn cười lén.Đến giờ bữa trua,hắn qua chỗ nàng ăn nhưng nàng lại không cho hắn vào.Hắn đứng ngoài cửa phòng nàng làm đủ mọi cách mà nàng vẫn không mở cửa.
-''Phải ra chiêu cuối cùng thôi''_Hắn nghĩ thầm.
-Nàng mà không mở cửa là ta đem Linh Vi nhốt vào ngục vì không biết khuyên bảo chủ nhân của mình đó_Hắn nói bằng giọng nghiêm túc nhất.
-..._Nàng vẫn im lặng không nói gì
-Người đâu...
-Ta ra rồi_Nàng mang theo khuôn mặt hờn dỗi của tttrẻ con ra ngoài.
Hắn ôm nàng đi vào trong phòng và đóng cửa lại.
-Sao nàng bướng bỉnh thế nhỉ?_Hắn nghiêm giọng hỏi.
-Kệ ta._Nàng chu môi ra nói.
-Ta hỏi nàng một chuyện nhé,sáng nay nàng nói là có chút rung động với ta là thật phải không_Ôm nàng vào lòng thật chặt rồi hắn hỏi.
-..._Nàng lại giở trò im lạng đó rồi.
-Nàng nói mau!Không nói thì thể hiện bằng hành động nhé?_Hắn nói nửa thật nửa đùa.
-..._Nàng vẫn im lặng
-Bây giờ ta và nàng làm lại chuyện sáng nay nhé.Nếu nàng đáp trả lại với ta nghĩa là nàng đồng ý,nếu không thì ngược lại.Ta làm luôn nhé_Hắn cười gian rồi ôm nàng tiến lại giường.Đi Gần đến giường nàng mới dãy dụa nói:-Ta nói ta nói,thả ta xuống.
-Nàng nói đi_Hắn cười nói nhưng trong lòng vẫn mang đầy hồi hộp
-Ta...ta.._Nàng ấp úng mãi không được một câu.
Hắn vẫn im lặng chờ nàng nói.Có gì thì hắn cũng chuẩn bị nếu như nàng nói không rồi.
-Ta..._nàg vẫn không nói được.
Hắn cúi sát mặt xuống khuôn mặt ngây thơ của nàng định trao nụ hôn thì nàng giật mình nói nhanh:-Lời nói đó là thật.
Hắn vui mừng ôm nàng quay một vòng cười lớn trong niềm vui khó tả.
-Nhưng..._Tự nhiên nàng lại ngập ngừng làm hắn thấy bất an -Nhưng ngươi đâu có cảm giác với ta_Nàng lấy hết dũng khí để nói ra.
-Sao nàng biết chắc chắn là ta không có cảm giác với nàng_Hắn thật sựnó tay trước vẻ mặt ngây thơ vô tại vạ của nàng rồi
-Tanghĩ vậy_Nàng nói
-Sặc...Để ta nói cho nàng biết nhé.Ta không có cảm giác với nàng thì ta đã không ''cùng'' nàng rồi.Với lại vì ai mà ta đã thay đổi không còn như trước nữa chứ._Hắn giải thích.
Nàng ngại ngùng không nói gì chỉ biết cúi mặt xuống không biết nói gì với hắn vì cái mặt đang đỏ như trái cà chua rồi.
Hắn nâng mặt nang lên trao cho nàng nụ hôn nồng cháy thật sâu.Đến khi cả hai cùng hết khí ỗy hắn mới lưu luyến rời đôi môi đỏ mọng của nàng.
-Giờ ta với nàng đi ăn nhé_Hắn dịu dàng nói.
-Vâng-NÀng cúi mặt nói
-Sao nàng cứ cusi mặt xuống thế nhỉ?Ngẩng mặt lên đy nào._Hắn dỗ dành.
Nàng hôi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên nhưng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn vì ngại.
-Ta đói_Nàng nhẹ giọng nói.Thật sự thì nàng đói từ sáng nhưng vì hắn mà nàng không thể nào ăn nổi(vì nhớ đến sáng ấy mà).
-Linh Vi,mau dọn thức ăn ra cho ta_Hắn nói to.Không đầy một khắc sau thức ăn đã bày trên bàn không còn một chỗ nào chứa thêm.
-Ta không phải con heo._Nàng ngẩng mặt lên nói với hắn.Mà đến giờnàng vẫn ngồi trong lòng hắn đéy.
-Nàng phải ăn hết!_Hắn ra lệnh.Hắn biết nàn gsau sáng nay cũng mệt nen mới bảo nahf bếp chuẩn bị nhiều như vậy.
nàng không nói thêm gì chỉ vì khi nhìn thấy đồ ăn là nàng đã sung sướng đến phát điên.Nàng nhảy ra khỏi lòng hắn rồi xà vào bàn ăn.Hắn thấy thé liền kéo tay nàng lại ôm nàng vào lòng rồi ra điều kiện:-Ta ssẽ đút cho nàng ăn,không thì ta sẽ ăn một mình hết chỗ này!
Nàng suy nghĩ thật kĩ.Không lẽ để hắn ăn hết thì nàng ăn cái gì?Thôi kệ hắn đút cho thì nàng đỡ mỏi tay.Nàng gật đầu đồng ý.Hắn cười thật tươi rồi đem đút cho nàng ăn.Hắn chỉ đút cho nàng mà không ăn gì.
-Chàng không ăn gì sao?_Nàg ngừng ăn hỏi hắn(Đột nhiên nàng thay đổi cách xưng hô)
-Ta không đói,nàng cứ lo ăn đi nào_hắn dịu dàng nói.
Nàng cũng không nói gì thêm vì nàng đang đói.
Một khắc sau,Nàng đã ăn xong.
-Nàng no chưa?
-Ta no rồi_Nàng trả lời một cách khó khăn vì ăn quá no.
-Vậy giờ đến lượt ta ăn nhé_Hắn cười gian rồi ôm nàng tiiến lại chiếc giường thân yêu trong phòng nàng.